~Nhạc chuông mặc định cho người thứ nhất...
Lớn dần, nhanh dần, ngày càng trở nên rõ nét, đến tiếng cô ca sĩ thể hiện cũng rõ mồn một. Con bé nhấp nhổm người, với tay cầm lấy điện thoại, giọng ngái ngủ "alo" một tiếng.
"Đang ngủ hả em?"
"Ưm... vâng..."
"Chà, giờ này còn ngủ à, vậy thì ngủ tiếp đi nhé!"
"Ưm... vâng..."
"Đã bảo hôm qua đi ngủ sớm thì không chịu cơ. Thế nhé, anh đi học đây"
Anh chào nó rồi cúp máy. Nó tỉnh hẳn. Tỉnh rụi. Lấy tay dụi dụi mắt. Xung quanh căn phòng lờ nhờ luồng ánh sáng màu nhàn nhạt do những tia nắng chói chang bên ngoài cố gồng mình hắt qua khe cửa hẹp. Vậy là, chiều rồi. Con bé ngủ say sưa một giấc từ nửa đêm đến đầu giờ chiều, trọn vẹn một ngày dài. Nó uể oải đưa tay lên gãi đầu gãi tai, lắc lắc mái tóc ngắn cũn bị xù lên trông đến thảm hại.
"Dậy thôi nào, dù muốn dù không thì cũng là... ngày mới rồi đấy!"
A ha! Ngày mới, nghe như một phát biểu khôi hài khi nó ngước nhìn lại đồng hồ thì đã là 2.00pm. Là đồng hồ sinh học của nó bị đảo lộn hay khái niệm về thời gian trong nó bị nhập nhằng nhỉ? Chẳng hiểu nổi nữa, nó tự vỗ vào trán cái "Bốp!" rồi đi làm mấy thủ tục vệ sinh cá nhân cho đúng lệ bộ, sau đó, lấy chảo rang cơm để qua bữa cơm lưng lửng chiều. À, và còn xí xọn thêm chút chút để sang nhà con bạn thân mượn quyển sách về đọc.
"Xem nào, cũng kha khá việc phải làm đấy chứ nhỉ!"
Nói rồi, nó cười híp mắt, lấy tay xoa xoa hai bầu má hồng xinh xắn ra vẻ tự mãn lắm.
"Đấy, thấy chưa. Vắng cậu, tớ đâu có buồn. Tớ lại còn thành người hơi-bận-rộn nữa đấy nhé!"
Phải rồi, con bé bận rộn tới nỗi nhầm lẫn ngày thành đêm, đêm thành ngày, ngủ lăn lóc và miên man suốt cả 12 tiếng đồng hồ liền, ăn vội vàng bát cơm rang thay vì một bữa đầy đủ chất dinh dưỡng, mặc qua loa bộ quần áo đồng phục thay vì váy nọ quần kia khi ra ngoài. Con bé, bận rộn đến mức ấy đấy!
~Nhạc chuông mặc định cho người thứ hai...
Khi ca khúc When you are gone vang lên, lồng ngực nó tưng tức, đau đau. Cảm giác như có bàn tay vô hình bóp nghẹt lấy tim. Mà, bàn tay ấy, càng ngày càng ngỗ nghịch, bóp chặt đến mức nó không thở được.
"Sao không nghe máy đi em?"
"Ơ... em ..."
"Là... cậu ấy hả?"
"Ưm... vâng. Chẳng biết sao lại gọi. Hì, em chẳng biết nữa"
Mặt nó tái xanh, đôi môi mím chặt, mắt long lanh nước. Con bé cố làm ra vẻ tự nhiên thì lại càng trông thảm hại. Rõ ràng là nó sắp khóc rồi, những giọt nước nặng trĩu ngân ngấn nơi mí mắt, môi run run nhưng vẫn gắng nở một nụ cười gượng với anh, nhoẻn cười và lắc lắc đầu ra điệu bộ không biết chuyện gì đang xảy ra.
1 Cuộc gọi nhỡ...
2 Cuộc gọi nhỡ...
3 Cuộc gọi nhỡ...
"Nghe đi em, chắc là chuyện gì quan trọng đấy!"
Anh xoay xoay cốc trà chanh, đặt một miền ủi an ấm áp vào mắt nó. Đôi mắt của anh màu hổ phách. Rất đặc biệt phải không? Nó vẫn luôn mỉm cười và thấy lòng dâng lên niềm vui thích kì lạ khi nhìn vào mắt anh. Dường như có một sức hút mạnh mẽ vô hình nào đó lan tỏa. Và, cũng hẳn chính điều đó đã kéo nó lại gần bên anh. Nhẹ nhàng, dịu dàng và ấm áp...
"Alo, tớ nghe đây"
"Cậu không muốn nghe điện thoại của tớ nữa sao?"
"Không..."
"Hay là cậu thấy sợ tớ rồi? Có phải tớ đang làm phiền và gây khó chịu cho cậu không?"
"..."
"Tớ... xin lỗi... tớ chỉ muốn nói là... tớ... nhớ cậu... nhiều lắm!"
"..."
Lúc cậu ấy ngập ngừng nói ra những điều đó, tim nó như ngưng đập. Không phải là cảm giác sung sướng và hạnh phúc mơn man như lần đầu tiên được lắng nghe, cũng không phải là cảm giác yêu thương dịu ngọt lan tỏa khắp cơ thể như khi hai người còn bên nhau nữa... Mà, giống như tim bị đè lên bởi một vật nặng. Nó vô thức nắm chặt điện thoại, tắt đi. Tay kia, với ra phía đối diện, tìm đến bên bàn tay anh. Anh vẫn ngồi đó, lặng im nghe cuộc đối thoại cụt ngủn của nó, nhìn vào khuôn mặt tái xanh. Anh chìa bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, siết thật chặt. Môi anh khẽ động như một nụ cười hiền.
~Nhạc chuông mặc định cho tình yêu chúng ta...
"Muộn rồi, về thôi nào!"
Nó ngoan ngoãn ngồi ra sau xe anh. Cảnh vật phố phường về đêm lung linh, đẹp đẽ là thế mà phút chốc bỗng trở nên nhạt nhẽo, vô hồn. Chỉ còn bóng nước đuổi theo những ánh đèn. Mọi thứ nhòe đi mau chóng. Mi mắt nặng nề mong ngóng một cơn gió thổi qua. Nó không muốn tấm tức khóc như thế này một chút nào. Nó đã tự nhủ sẽ cố quên cậu ấy đi - người con trai đã làm hằn lên tim nó một vết xước. Đã ra đi, sao còn quay đầu trở lại.
Có biết rằng, nó đã đợi, đã chờ, đã tự ủi an mình để sống với niềm tin yêu mỏng manh?
Có biết rằng, nó đã tự nhủ sẽ tha thứ, sẽ lại ùa vào lòng để lắng nghe nhịp yêu thương?
Có biết rằng, nó đã đối mặt với bao giấc ngủ chập chờn vì hình ảnh của tháng ngày yêu cứ quẩn quanh trong tâm trí nó?
Biết không? Người ra đi nay muốn quay trở lại... có biết không?
"Em lại khóc đấy à?"
--- Lắc lắc đầu, vòng tay ra phía trước, ôm lấy anh, tựa đầu vào vai anh ---
"Không. Em mượn vai anh một chút nhé!"
Một thoáng im lặng làm tim nó chùng xuống. Anh vẫn cho xe lao đi trong màn đêm vi vút gió. Nó vẫn ngồi sau ôm lấy anh và làm ướt vai anh.
Hai con người cùng suy nghĩ những luồng suy nghĩ của riêng mình, không giao nhau, không chạm nhau dù là trong khoảnh khắc. Họ nghĩ về nhau với vô vàn yêu thương nhưng lại tự ti tình yêu trong mình không đủ lớn.
"Về nhà rồi, vào ngủ sớm đi em!"
Anh dừng xe trước cổng nhà nó, đặt tay lên vòng tay nó đang khẽ động đậy. Mắt nó lim dim khi vừa chìm vào giấc ngủ đã bị đánh thức. Những tưởng, anh sẽ kéo tay nó ra, sẽ lay nó dậy cùng một ánh nhìn trìu mến nhưng không nén nổi những bực dọc ghen tuông.
"Vâng. Cảm ơn anh nhé!"
Con bé toan xuống xe, chào anh rồi lon ton vào nhà. Nhưng...
Một vòng tay ôm rất ấm...
Một nụ hôn nồng nàn...
Một ánh mắt chan chứa yêu thương...
Anh giữ nó lại trong cái ôm như lấp đầy những hố đen thăm thẳm. Không gian lắng xuống và gió thôi không thổi những luồng lạnh se sắt của màn đêm.
Khi nó định hình được rằng mình đang tròng vòng tay anh, đang gục mặt vào ngực anh thì nghe thấy tiếng anh khe khẽ.
"Ngoan nhé! Đừng sợ. Không cần phải cố quên, không cần phải mạnh mẽ. Chỉ cần, là em - cô bé mít ướt ngày ấy đến bên anh. Anh sẽ luôn bên cạnh, được chưa nào?"
Bao nhiêu nỗi niềm tấm tức của nó như được gột sạch, theo lời anh rửa trôi hết tất thảy.
"Tại sao lại chấp nhận em? Tại sao lại yêu thương em nhiều đến thế?"
Nó ngước đôi mắt to tròn, chớp chớp với câu hỏi ngây ngô mà nó đã muốn hỏi anh từ lâu.
"Ngốc. Em ngốc lắm, có nói em cũng chẳng biết đâu. Thôi, vào nhà ngủ nhé! Nếu không nhận là mình ngốc thì em có thể tự đi tìm câu trả lời."
Anh nháy mắt, hôn lên vầng trán cao bướng bỉnh của nó lần nữa rồi đùn đùn nó đi vào nhà. Chỉ cho đến khi nhìn cái dáng lon ton của nó khuất sau cánh cửa, anh mới quay trở lại xe và phóng nhanh về nhà.
~Bonus: Em chỉ sợ cô đơn thôi mà!
Trên con đường về đêm, gió lùa thốc vào người lành lạnh. Anh khẽ rùng mình rồi mỉm cười với những hình ảnh quay chậm từ thước film quá khứ.
Vào một tối mưa tầm tã, trên lối mòn vào nhà anh, có một cô bé ướt từ đầu đến chân, mái tóc ngắn cũn long tong toàn nước là nước. Nhìn đôi vai nhỏ run lên vì lạnh, anh chạy đến bên để hỏi han.
"Này em, sao em lại đứng dưới mưa thế này? Người ngợm ướt hết rồi kìa!"
Cô bé không nói gì, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn anh, bàn tay nhỏ bé vòng lên trước ngực như để kiếm tìm chút hơi ấm tự sưởi cho mình. Anh hoảng hốt, kinh ngạc.
"Này, em không bị làm sao đấy chứ?"
Cô bé vẫn đứng yên, trân mắt nhìn anh. Đôi mắt long lanh nước, khuôn mặt tỏ ra sầu thảm đến vô cùng. Anh xót xa nhìn thân hình nhỏ bé trước mặt bị ướt mưa, lắc lắc đầu.
"Nào, đi vào nhà anh trú mưa đã nhé! Không nhanh là cảm lạnh đấy!"
Không kịp nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào của sự đồng ý hay phản kháng từ phía cô bé, anh lôi xềnh xệch cô bé vào nhà.
"Nói xem nào. Sao lại đứng dưới mưa thế?"
"Em sợ..."
"Sợ gì? Đừng nói với anh là em bỏ ánh sáng để đi tìm bóng tối nhé! Cũng đừng nói với anh là em bỏ chỗ khô đi tìm chỗ ướt nhé! Chẳng ai lại ra đường đứng giữa trời mưa để trốn tránh nỗi sợ hãi cả"
Cô bé lắc lắc đầu, mồm phúng phính nhai một miếng bánh to, quay sang bên cạnh, với chai Coca uống một ngụm nước rồi ực một cái.
"Không. Hôm nay em ở nhà một mình, bạn trai lại vừa nói chia tay, nên... em không muốn ở nhà nữa. Muốn ra đường, nhìn ngó người ta... em nghĩ, như thế em sẽ thấy tốt hơn."
Nhìn đôi mắt cụp xuống, môi hồng xinh xắn phụng phịu của cô bé ngồi trước mặt, anh vừa thấy buồn cười, vừa thấy thân thương. Cảm giác như anh muốn vòng tay để che chở cho cô gái nhỏ bé này, muốn làm điểm tựa cho phút yếu đuối của em...
"Này, thế... sao lại khóc?"
"Ơ... em... có khóc đâu. Chỉ là, lúc ấy, trời tự dưng mưa to, người đi đường chạy ùa đâu hết... Trời cứ tối dần, mà mưa thì ngày một lớn... nên... em... em... bị chảy nước mắt thôi mà... không phải khóc đâu"
"Thế ra, cô bé sợ bóng tối à? Thấy bóng tối là khóc nhè à?"
"Không. Đã bảo là không phải khóc mà. Em... chỉ sợ cô đơn thôi mà. Sợ cô đơn như thế nên... mới chảy nước mắt mà"
Anh về đến nhà khi câu nói của ngày hôm ấy còn vang vọng. Một chút thanh âm trong trẻo của cô bé ấy làm lòng anh dâng lên niềm hạnh phúc mới mẻ. Cảm giác yêu thương nhẹ nhàng len lỏi trong tim. Phải rồi, vì một cô bé sợ cô đơn đến phát khóc mà anh cứ muốn mình bên cạnh mãi. Chỉ vì em sợ cô đơn, còn anh sợ em khóc... nên, anh sẽ bên cạnh em mãi thôi, em ngốc ạ!